Chương 12:
BBG & KẸO MẬT ONG

Ngày cuối cùng tại trại huấn luyện tích tụ đủ loại cảm xúc suốt bốn tuần qua lại tạo nên không khí khó tả.
Nhìn ngoài thì giống như ngày đầu bọn họ đến đây. Nhưng ai cũng biết, có nhiều thứ đã thay đổi theo thời gian, dù đó chỉ là một quãng thời gian ngắn.
Bọn con trai không đời nào thể hiện cảm xúc sướt mướt yếu đuối trước mặt bất kì ai. Trong khi các thành viên của các câu lạp bộ nữ sụt sùi chia sẻ số điện thoại, hứa hẹn sẽ gặp lại rồi ngồi thủ thỉ nói chuyện, tranh thủ tặng nhau các món quà nho nhỏ trước khi ai về trường nấy. Thì các thành viên của các câu lạp bộ nam lại đối xử với nhau khách sáo hơn.
Bình thường, khi Lev bén mảng tìm tới Hinata nói mấy câu xà lơ, Sugawara sẽ không nương tay mà kiếm cớ gõ đầu thằng này vài cái. Vậy mà hôm nay Sugawara lại nhẹ nhàng hơn, chỉ lườm hắn cảnh cáo thôi chứ không động tay động chân.
Cái không khí trầm mặc kì quặc này cứ thế kéo dài gần cả buổi sáng. Mãi cho đến khi Daichi mật báo tin tức trưa nay sẽ có một bữa tiệc BBQ, thì cái sự ồn ào vốn có đã quay trở lại.
Kiyoko đứng từ xa quan sát mọi người, mỉm cười nói với Yachi: “Con trai bọn họ rất đơn giản. Chỉ cần một bữa ăn ngon thôi cũng đủ để kết nối mọi người lại với nhau rồi.”
Yachi cảm thấy những lời này rất đúng, bèn lấy sổ tay ra ghi chép thật cẩn thận để lấy làm kinh nghiệm sau này. Cuốn sổ tay một trăm trang mới mua ngày nào nay đã chi chít chữ. Nét chữ thanh mảnh của Yachi được trình bày gọn gàng khiến người ta nhìn vào đã muốn đọc.
Chỉ có điều đọc lên có hiểu được nội dung muốn truyền tải hay không là một chuyện khác. Những chữ trong ngoặc kép là nội dung mà cô bé nghe lại được của người khác, thấy tâm đắc nên mới viết lại.
Ví dụ như câu hôm nay của Kiyoko:
“Con trai bọn họ rất đơn giản. Chỉ cần một bữa ăn ngon thôi cũng đủ để kết nối mọi người lại với nhau rồi.”- Chị Kiyoko
Fukurodani là đội đầu tiên mà Karasuno đấu tập khi mới đến trại huấn luyện. Hiện tại, bọn họ cũng là đội cuối cùng đối đầu với Karasuno để kết lại thành quả của bốn tuần qua.
Nói là đấu tập, nhưng thâm tâm Hinata chưa bao giờ coi đây là những buổi tập luyện. Đối với em, mỗi trận với các đội đều là những trận đấu chính thức và em phải đặt toàn bộ sự tập trung vào nó.
Nguyên tắc rất đơn giản: chỉ cần đừng để bóng chạm đất trên sân nhà mình.
Lần đầu Fukurodani đấu với Karasuno, nhà cú chỉ đánh giá đội nhà quạ chỉ ở mức “Có mạnh nhưng không đáng kể.” Bây giờ, khi nghe cái tên Karasuno là đội cuối cùng sẽ thi đấu với bọn họ trong ngày hôm nay, các thành viên trong đội không khỏi dè chừng.
“Lại là Karasuno.”
“Đấu với bọn họ là mệt nhất.”
“Tớ không tài nào chịu nổi các chiêu thức của họ.”
Yachi vô tình đi ngang qua nghe được phải cố nín nhịn không để nụ cười của mình thể hiện quá lộ liễu. Cô nào chạy ào ra cửa vội lấy sổ tay ghi chép lại những lời vừa rồi.
Giá mà có cái máy ghi âm lại mấy lời vừa rồi thì tốt quá thể. Cô phải làm gì đó để đội của mình biết được rằng công sức bọn họ tập luyện vất vả bấy lâu nay đã bắt đầu được mọi người công nhận.
Chú quạ gãy cánh ngày nào đang trên đà phục hồi quay trở lại.
Trận đấu bắt đầu.
Không biết là do sức mạnh từ thịt nướng hay do hôm nay là một ngày mây gió đẹp trời, toàn bộ thành viên của Karasuno đều cảm thấy tràn trề sức lực.
Không ai cảm thấy bị kiệt sức bởi trận đấu trước đó, cũng không cảm thấy đói, tất cả tiến vào trạng thái cân bằng hoàn hảo.
Bọn họ như những chiếc bánh răng được tra dầu mỡ đầy đủ. Khi bật công tắc, chiếc bánh răng to chầm chậm xoay chuyển cứa vào chiếc bánh răng thứ hai, thứ ba,… giúp toàn bộ hệ thống máy sáng đèn và vận hành một cách sống động.
Huấn luyện viên Ukai che giấu vẻ xúc động rồi nhìn huấn luyện viên Nekoma: “Nếu trận bãi phế liệu xảy ra, tôi phải dắt ông già đi xem mới được.”
“Hoho, ông cháu nhà các người tính nết y hệt nhau.”
Có lẽ Karasuno không nên vui mừng quá sớm.
Đáng ra bọn họ phải ý thức được rằng không phải tự dưng Fukurodani là đội tuyển mạnh cấp quốc gia.
Vì ngôi sao Bokuto quá chói chang, quá ồn ào, quá mạnh mẽ, nên bọn họ đã bỏ qua các thành viên còn lại của đội nhà cú.
Bốn tuần qua, xuyên suốt những trận đấu tập với Karasuno, không biết vô tình hay hữu ý, mà Bokuto luôn trong trạng thái một trăm phần trăm năng lượng thu hút mọi ánh hào quang về mình.
Cho đến hôm nay, khi Bokuto đột nhiên bật “chế độ tuyệt vọng”, Karasuno đã nghĩ bọn họ có cơ hội chuyển bại thành thắng sau chuỗi ngày nằm dưới ê chề.
Khi bị “tuyệt vọng”, chủ công Bokuto liền như con gấu bông đồ chơi vô tri vô giác với hai chấm tròn ngay mắt. Tuyệt đối vô hại với đối thủ.
Mà cũng nhờ vậy, đây cũng là cơ hội thể hiện của các thành viên còn lại của Fukurodani.
Fukurodani là đội rất mạnh. Rất mạnh. Về tổng thể, bọn họ là đội toàn diện nhất trong kì huấn luyện mùa hè này.
Mỗi cá nhân trong đội Fukurodani đều sở hữu cho mình những kĩ năng vô cùng vững chắc để ứng biến mượt mà khi Bokuto vắng mặt. Lối chơi của đội không tập trung vào chủ công mà dựa vào sự liên kết bền chặt của cả đội.
“Để làm được như vậy thì bọn nhóc phải rất tin tưởng nhau. Trong khi đó thì đội chúng ta chưa tin nhau đến mức đó.” – Huấn luyện viên Ukai nói với thầy Takeda trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm tỉ số 23 – 25 trên bảng.
“Chế độ tuyệt vọng của Bokuto” là một trong những bí ẩn chưa có lời giải của đội Fukurodani.
Bokuto là người có đầu óc rất ngây thơ, đơn giản, chưa bao giờ giận ai và chắc cũng chẳng có ai giận hắn.
Hắn sẽ vui rất vui khi đột nhiên nhận được một cử chỉ quan tâm bình thường đến từ bạn bè, nhưng rồi cũng có thể sẽ rất buồn nếu đột nhiên hôm nay căn tin không có bánh gạo nếp.
Có người từng nghi ngờ rằng hắn bị trầm cảm nên cảm xúc dễ dàng bị xoay như chong chóng. Mẹ hắn cũng không ít lần kéo hắn đi khám để rồi nhận được cái cau mày của bác sĩ :”Chị muốn tôi khám ra cái bệnh gì từ đứa trẻ khỏe mạnh này?”
Sau một thời gian dài, cuối cùng mọi người cũng phải đồng lòng chấp nhận: đó là một phần tính cách của của Bokuto.
Không liên quan tới bệnh tật, cũng không có quá khứ đau thương. Bokuto đơn giản chỉ là Bokuto thôi.
Suốt một tháng vừa qua, số lần Bokuto bị tuyệt vọng rất hiếm và chưa bao giờ diễn ra khi có Hinata nên em không hề biết hắn còn có mặt này.
Hinata nghĩ tới tin tức về những người bị trầm cảm cũng có biểu hiện giống như vậy, em không khỏi lo lắng cân nhắc thật kĩ rồi chạy lại phía Bokuto.
“Sau này có gì buồn đừng giữ trong lòng mà hãy gọi cho em. Em sẽ luôn lắng nghe.”
Bokuto nghe vậy liền hớn hở bẹo má Hinata: “Mặc dù anh không hiểu em nói gì nhưng anh sẽ gọi haha.”
Hoàn thành hình phạtxong thì cả đội đi rửa tay rồi tranh thủ ùa ra sân như ong vỡ tổ để tham gia bữa tiệc BBQ ngoài trời.
Nhìn vẻ mặt thèm thuồng như thể bị bỏ đói suốt một thập kỉ của đám học sinh, huấn luyện viên Nekoma đành phải tăng tốc độ phát biểu sao cho nhanh gọn.
Dù gì những gì cần nói đã nói suốt bốn tuần qua rồi, bây giờ bọn trẻ cần được ăn uống vui vẻ hết mình.
Khi lời của huấn luyện viên Nekoma vừa dứt, mấy con sói con này ào ạt bu lại các bếp nướng với ánh mắt long lanh nhìn từng thớ thịt bò đỏ mọng dần chuyển qua màu nâu kèm theo mùi hương thơm phức.
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy thịt của bên mình chín, Bokuto không có liêm sỉ chạy qua chỗ của đám Kuroo đang đứng để chôm chỉa.
Kuroo vỗ mạnh vào lưng của Bokuto hòng để hắn nhả đống thịt kia ra.
“Cái thằng này! Tao còn chưa ăn miếng nào.”
“Nhon nhóa nhâu nhắm nhồi nhới nhược nhăn nhữa nhăn nhon như nhậy.” – Hinata rưng rưng nước mắt phát biểu cảm nghĩ.
“Nhi nhăn nhừng nhói nhuyện, ặc, khụ khụ khụ”
Kageyama mới giở giọng giáo huấn được nửa câu thì đột nhiên bị nghẹn thịt. Akaashi ở ngay gần đó tiện tay đưa ly nước chưa kịp uống cho hắn ta.
Cách đó không xa, Nishinoya bày ra bộ mặt nghiêm trọng như đang rặn đẻ. Đối diện hắn là cặp anh em song sinh cùng cha khác ông nội đang quỳ nửa gối.
“Hiểu chưa Ryu?” – Ryu là tên của Tanaka.
“Dĩ nhiên. Còn cậu Tora?” – Tanaka thân thiết gọi Yamamoto bên đội Nekoma bằng tên chứ không phải bằng họ.
“Rõ. Sư phụ.” – Yamamoto dõng dạc đáp lại.
“Không bao giờ được để người khác có cơ hội tiếp cận chị Kiyoko.”
“Tuân lệnh. Sư phụ.” – Hai tên song sinh đáp rõ to.
“Fanclub yêu chị Kiyoko xinh đẹp” vừa kết nạp thêm một thành viên mới là Yamamoto. Với sứ mệnh bảo vệ chị Kiyoko khỏi đám con trai xấu xa, bọn họ đã tìm thấy được những người cùng tần sóng với mình và lập nên liên minh có một không hai này. Bất cứ ai có ý đồ với Kiyoko đều trở thành kẻ xấu và cần được loại trừ ngay lập tức.
Nạn nhân đầu tiên của liên minh mới thành lập này là Yamato và Haruki của đội Fukurodani. Rõ ràng hai người họ mới chỉ đứng nhìn Kiyoko hơi lâu một chút, cụ thể là mười giây, vậy mà đã bị liên minh ba người kia cảnh cáo bằng ánh mắt cảnh cáo điên cuồng.
May đây là ở trường chứ ở ngoài đường thì ba đứa này đã bị bế đi vì tội gây bất an cho người khác nơi công cộng.
“Sao anh Nishinoya được làm sư phụ vậy?” – Yamaguchi thắc mắc. Dù Tanaka và Yamamoto trông bốc đồng là thế, nhưng nhìn đi nhìn lại hai người đó cũng không thể trẩu bằng tiền bối Nishinoya.
Tsukishima đã ăn xong từ lâu. Hắn vô công rồi nghề ngồi trên bậc thang chống cằm đáp lại:
“Nghe nói anh ấy là người duy nhất từng bị chị Shimizu tát vào mặt.”
Yamaguchi vừa được khai sáng nở nụ cười từ thiện: “Hơ hơ…”
Mấy “ông già” năm ba Daichi, Kuroo, Bokuto cùng nhau cầm một đĩa nào là thịt, nào là cơm nắm đầy ú ụ đi xung quanh tìm mấy đứa kén ăn để nhét thức vào họng tụi nó.
“Nè Tsukishima, ăn nhiều vô!”
“Kenma! Sao lại ngồi một xó thế kia!!!”
Tsukishima và Kenma xui xẻo bị cho vào tầm ngắm. Nghe ba người kia càm ràm hoài cũng điếc tai nên hai người cũng phải miễn cưỡng ăn thêm một chút để đuổi bọn họ đi.
Cuộc ăn uống vẫn tiếp tục.
Những miếng vừa chín đã bị gắp đi ngay lập tức, thay vào đó là những miếng thịt sống tươi mới.
Bokuto có dịp là lại “vô tình” khoe khoang mình là chủ công đứng tốp năm toàn quốc trước mặt Hinata. Hắn như con công đực đang xòe chiếc đuôi đẹp đẽ nhất của mình để chứng tỏ bản thân xứng đáng được con cái chọn làm bạn đời.
Kuroo tạt ngay xô nước vào con công đực phô trương kia, hắn nhắc nhở Hinata:
“Tỉnh của em có Ushijima đứng trong top ba mà, em quên rồi sao?”
“Ờ ha!” – Hinata nhớ ra.
“Này cậu đang phá bĩnh tôi bằng cách hạ nhục này ấy hả?” – Bokuto nhe nanh vuốt muốn nhảy bổ vào bịt miệng Kuroo. Chắc chắn tên này còn để bụng chuyện bị cướp thịt lúc nãy.
Kuroo vận sức để đẩy Bokuto đang dính chặt mình ra xa, đồng thời không quên chốt câu chí mạng:
“Với lại có chủ công top ba không có nghĩa là đội cũng nằm trong top ba.”
Bokuto bị knock out ngay tại chỗ.
Từ lúc nào, ánh nắng cũng đã nhạt bớt, bầu trời ngả sang màu vàng cam làm cảnh vật xung quanh nhuốm một màu trầm ấm. Tiếng ve sầu thưa thớt bị lấn át bởi âm thanh cười đùa của học sinh.
Chiều nay không phải tập bóng đã vậy còn được ăn no nên ai nấy vẫn còn dư rất nhiều năng lượng.
Có tên không biết kiếm đâu ra mấy cây súng nước bắn loạn xạ, những tên còn lại cũng không vừa bèn đi tìm thứ gì đó để hắt nước đáp trả lại. Ví dụ như là một cái vòi xịt tưới cây chẳng hạn.
“Thằng chó kia chơi ăn gian!”
“Ai bảo mày bắn tao trước!”
Vì các quản lý nữ đã vất vả chuẩn bị thức ăn, nên bọn con trai có trách nhiệm chia nhau ra đi rửa chén.
Người phải rửa chén lần này là những tên con trai tham gia nghịch nước vừa rồi. Có thể kể đến những cái tên: Nishinoya, Tanaka, Yamamoto, Kageyama, Haiba Lev, Inuoka, Bokuto,…nhiều lắm.
Trong đó Bokuto là tên năm ba duy nhất, đã vậy còn là đội trưởng duy nhất bị chính đội phó của mình ra hình phạt.
Đáng lẽ trong những cái tên đó còn phải có thêm Hinata mới đúng. Em vô tình tránh được một kiếp nạn là bởi vì đang bận ngồi nói chuyện với Kenma ở tít xa.
Hinata lấy trong cặp của mình một bọc gồm hơn mười viên kẹo mật ong dúi vào tay Kenma: “Cho cậu cái này nè.”
Kenma sững sờ đưa tay ra nhận lấy, chưa biết đáp sao cho phải: “Đây là…”
“Do loại kẹo mật ong này không bán ở Miyagi nên tớ mới phải kiếm mua ở Tokyo. Bố tớ hai năm trước đi công tác ở Tokyo vô tình mua được rồi mang về làm qua cho anh em tớ. Nastu biếng ăn vậy mà nó có thể ăn một lúc năm viên. Mẹ tớ thấy vậy bèn dấu kẹo này đi, mỗi bữa ăn bà lấy một viên ra để dụ con bé ăn hết bát cơm, thế là nó vì viên kẹo mà ăn hết thật. Dạo này thì bớt kén lại rồi mà vẫn cứ nhắc kẹo này suốt, nên tớ mới mua một ít về làm quà cho nó.”
“Một ít” kẹo của Hinata chiếm một phần ba cái cặp ẻm đeo.
“Tớ mua nó hồi lễ hội Sanno rồi, mà quên béng mất. Cái lần muộn xe buýt á haha. Nay soạn lại hành lí mới thấy nên mới cho cậu một ít. Đáng lẽ tớ phải cho cậu lâu rồi.”
Hinata gãi gãi đầu vì sự đãng trí của mình.
“Cậu kén ăn như thế thì ăn kẹo này thử coi, biết đâu nó khơi gợi vị giác giúp cậu ăn ngon miệng như Nastu thì sao!”
Kenma không hiểu sao Hinata lại có thể so sánh hắn giống với đứa nhỏ biếng ăn chưa vào lớp một kia.
Nhìn ánh mắt mong chờ của em, những lập luận phản bác của Kenma đột nhiên đang trào lên từ họng bèn quay ngược lại rớt hết xuống bụng.
Hắn nâng niu những viên kẹo vàng ươm sáng bóng ở trên tay, trong lòng ngọt ngào như thể bản thân vừa nếm qua loại mật ong thượng hạng, khẽ cười: “Cảm ơn cậu, Shoyo.”
Đã đến lúc phải chia tay, thầy Takade lái chiếc xe buýt ba mươi chỗ màu trắng đã được đổ đầy xăng đậu ở sân sau cổng trường Shinzen đợi những học sinh thân yêu.
Karasuno vừa bước xuống bậc thang vừa vẫy tay chào với những người bạn Tokyo đang đứng từ trên cao. Khoé miệng ai nấy đều cười vô cùng rạng rỡ, có lẽ còn vui hơn cả ngày đầu bọn họ mới đến đây rất nhiều.
Tất nhiên, nuối tiếc là điều không thể tránh khỏi. Thời gian vừa qua có quá nhiều kỉ niệm mà chắc hẳn mười hay hai mươi năm về sau không ai có thể quên.
Nhưng chúng ta đều biết, sớm thôi, rồi tất cả mọi người sẽ gặp lại.
Cuộc hành trình sắp tới sẽ rất dài, rất gian nan, rất đáng nhớ.
Bước chân đi ngày càng xa, Karasuno vẫn quay lại vẫy tay chào, chỉ là lần này, bọn họ không phải ngước đầu lên nhìn nữa.
Kenma không thể dấu được tâm trạng có hơi chùng xuống của mình. Hắn đưa tay vào trong túi lấy ra một viên kẹo rồi nhẹ nhàng xé vỏ, cuối cùng là đặt nó lên đầu lưỡi.
Vị ngọt ngào của mật ong hòa lẫn với mùi hương bạc hà đem đến một sự kết hợp mới lạ. Khoảnh khắc đó, Kenma đã hiểu tại sao loại kẹo này không được bán rộng rãi rồi.
Dù thế, hắn vẫn chậm rãi ngậm viên kẹo trong miệng cho đến khi tan hẳn.
Trên xe buýt, Hinata đưa cho Kageyama một viên kẹo: “Ăn không?”
Kageyama nhận lấy viên kẹo màu vàng tròn như viên bi ve được bọc trong túi nilon trong suốt. Nếu để ý, khi để gói kẹo này dưới nắng, bạn sẽ thấy có họa tiết hoa anh đào ánh lên vô cùng đẹp đẽ.
“Đây là loại kẹo mà cậu đã bất chấp trễ xe buýt để đi mua ấy hả?”
“Đúng rồi.” – Hinata gật đầu, rồi em dừng lại vài giây bất động nhìn Kageyama.
“Sao cậu biết? Tôi chưa kể chuyện này với ai trước đó. Kenma là người đầu tiên biết.”
Người Kageyama đột nhiên cứng đờ: “Anh…Kozume kể cho tôi.”
“Không thể. Tôi mới kể cho cho Kenma mới một tiếng trước thôi. Lúc đó không có cậu.” – Hinata thấy rất là vô lý. Chẳng phải lúc đó Kageyama bận đi rửa chén rồi soạn hành lý, làm gì hắn có thời gian nói chuyện với Kenma.
Lần đầu tiên Kageyama bị Hinata vạch trần thẳng thừng như thế này. Hắn căng thẳng nghĩ ra một lý do nào đó đáng tin hơn.
“Chắc tôi nhớ nhầm qua chuyện khác.”
“Vậy sao? Chuyện gì?”
“Cậu nghi ngờ tôi?” – Kageyama lại giở dọng hung dữ.
“Éc, hồi nào? Tôi thắc mắc thôi!”
Hinata giật mình. Nghĩ lại thì chắc Kageyama nhớ nhầm thật. Chuyện Kageyama để ý em thích gì nghe còn hoang đường hơn việc hắn nhớ nhầm.
Chắc là hắn nhớ nhầm thôi! Hinata tự nhủ như vậy rồi không truy hỏi nữa.
Sau hơn ba giờ đồng hồ bao gồm thời gian kẹt xe, cuối cùng Karasuno đã về đến Miyagi.
Nhà của Kinoshita và Azumane ở gần đường quốc lộ nên hai tên này được thầy trả về sớm mà không cần tốn công đi bộ. Các học sinh còn lại thì đều được chở về trường Karasuno.
Vừa bước xuống xe, Hinata nhìn ngay lên bầu trời đầy sao. Quả là ngắm sao ở Miyagi luôn là tuyệt nhất.
Kageyama theo sau cũng vô thức nhìn lên bầu trời, còn tay thì cho vào túi lục lọi gì đó. Đáp lại bàn tay của hắn là cái túi trống rỗng.
Đâu rồi?
Hắn vội quay trở lại xe tìm xem thứ đó có rớt ở đâu không. Trời tối cộng thêm đèn không đủ sáng khiến việc tìm kiếm thêm khó khăn.
“Đang tìm gì đó Tobio?”
Nishinoya là người cuối cùng xuống xe, hắn vô tình bắt gặp Kageyama đang ngồi cặm cụi ở bên dưới.
“Em bị rớt đồ ạ.”
“Đồ gì? Để anh kiếm phụ cho.”
Kageyama không định nhờ vả Nishinoya, nhưng hắn vẫn trả lời:
“Là một cái bọc nhỏ bằng ngón tay cái đựng một viên bi màu vàng ạ.”
Nishinoya nhảy số rất nhanh:”À, là kẹo mật ong của Shoyo cho đúng không?”
“Sao anh biết?” – Kageyama ngước đầu lên hỏi.
“Shoyo cho anh mà. Anh ăn hai viên rồi, còn ba viên. Cho chú mày hai viên nè. Khỏi tìm.”
Hai cộng ba bằng năm.
“Anh được năm viên?”
“Lúc đầu Shoyo cho anh mười viên lận, mà anh thấy Asahi rất thích ăn nên anh cho ảnh năm viên rồi.”
Kageyama:”…”
“Dạ em không thích ăn kẹo đâu. Em về đây.”
Kageyama chợt ngưng ý định tìm kiếm viên kẹo kia, hắn chạy phắt về phía cổng trường, nét mặt không hề dễ chịu một chút nào.
Nhìn thấy Hinata đang dắt xe đạp từ nhà xe đi ra, hắn đút tay vào túi quần, định lơ đẹp em.
Hắn khựng lại vì cảm thấy cái gì đó tròn tròn cứng cứng trong đó. Lúc lấy ra, đó là viên kẹo tròn như bi ve mà nãy giờ hắn vẫn luôn tìm kiếm. Thì ra là do túi áo khoác của hắn bị lủng một lỗ, nên bằng cách nào đó nó đã trượt xuống túi quần.
Kageyama dở khóc dở cười với tình huống này, theo đó là tâm trạng âm u của hắn cũng đã xuôi theo dòng nước biến mất không dấu tích.
Dù sao Hinata cũng thân với tiền bối Nishinoya, cho anh ấy kẹo là chuyện bình thường thôi mà.
“Kẹo của Hinata ăn hơi ngọt, giống như kẹo ngày nhỏ bà tớ hay cho tớ ăn mỗi lần uống thuốc đắng.” – Yamaguchi vừa đi vừa nói chuyện với Tsukishima, đúng lúc đi ngang qua Kageyama – “Về chung một đoạn nào Kageyama.”
Tsukishima bóc viên kẹo màu vàng ra: “Ăn nhiều không sợ sâu răng hay gì.”
Narita: “Dù kẹo này không phải khẩu vị của anh nhưng anh rất trân trọng, còn mấy viên nữa lát về anh cho hai đứa em ở nhà.”
Kageyama:”…”
Hinata đột nhiên cảm thấy nổi da gà, thời tiết đêm nay đâu có lạnh đâu nhỉ?
_ Hết chương 19_
Ủng hộ tui một ngôi sao nhó ^^
Chap sau sẽ chủ yếu viết tường thuật về trận đấu vòng loại Giải Mùa Xuân tỉnh Miyagi.
Leave a Reply